Thiệu Thịnh An nói, đồng thời anh cũng hỏi thăm chuyện nhà cửa hôm nay, Kiều Thanh Thanh đem chuyện hồi sáng thuật lại một lượt. Thiệu Thịnh An sau khi nghe xong nhíu mày: “Xem ra hắn là tới thăm dò tình hình nhà mình, thấy nhà chúng ta không dễ động vào nên rời đi.”
“Ừm, em cũng nghĩ như vậy. Làm sao có thể đến nhà người khác giở trò đồi bại như vậy được? Nếu có sự tình ấy thì phải nên lén lén lút lút chứ.” Kiều Thanh Thanh cũng cảm thấy hai người đó coi cô và người nhà như đồ ngốc. Nhưng nếu họ đã muốn thử thì cô sẽ cho họ thấy thế nào là không dễ chọc.
“Ngày mai anh và anh trai không đi câu cá, chúng ta ở nhà nghỉ ngơi một ngày.” Ánh mắt Thiệu Thịnh An nặng nề, nếu những người kia nếu còn dám tới anh sẽ đích thân xử lí họ.
Nghe Thiệu Thịnh An nói như vậy, Kiều Thanh Thanh cũng không từ chối. Thực ra cô cảm thấy bọn họ có thể xử lý được, hôm nay ba mẹ đều xử lí rất tốt, tương trợ lẫn nhau, cùng nhau chống chọi với nguy hiểm, Thịnh An không cần bỏ dở công việc ở lại mà ở lại nhà. Nhưng mấy ngày nay Thịnh An và Thịnh Phi đã làm việc rất vất vả, chưa từng nghỉ ngơi nên cô muốn họ nghỉ ngơi ở nhà.
“Được, ngày mai ba đi trồng rau, hôm nay chúng ta cùng nhau làm tôm cá.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây