Anh nhìn trán Kiều Thanh Thanh, trên thái dương có một vết bầm tím còn chưa hoàn toàn tan đi, nhìn đôi mắt đầy tơ máu đỏ của cô, nhìn đôi môi nhợt nhạt không có huyết sắc của cô, lông mày anh nhíu lại: “Xanh xao quá, sao em trông tiều tụy vậy, ngày lốc xoáy có phải em cũng bị thương nặng không?”
“Cũng không quá nghiêm trọng lắm, em...” Kiều Thanh Thanh chớp mắt, bóng tối từ đáy mắt rút đi, cô cắn môi.
“Làm sao vậy?” Thiệu Thịnh An nhìn ra tình hình của cô không đúng, vội vàng kéo cô ngồi xuống.
Kiều Thanh Thanh nhìn mặt anh, gương mặt Thiệu Thịnh An xen kẽ với vài mảng đen mờ mờ, cô hít sâu một hơi: “Em, hẳn là di chứng của vết thương do té ngã trong lốc xoáy ngày hôm trước, trong não tắc nghẽn, chèn lên dây thần kinh thị giác, sau khi châm cứu và uống thuốc không hiệu quả lắm, thị lực của em có chút vấn đề.”
Nghe xong lời này, trái tim Thiệu Thịnh An rối rắm, anh gần như quên việc thở, nắm lấy cánh tay Kiều Thanh Thanh. Anh nhìn vợ như rất bình tĩnh nhưng kì thực đang đè nén vẻ mặt sợ hãi, ép buộc bản thân bình tĩnh lại, nặn ra một nụ cười: “Vậy, có cách gì không, em nói cho anh biết, em dạy anh đi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây