“Được, vậy nghe lời con.”
Ở nơi hoang dã, Thiệu Thịnh An và ông Thiệu cũng kích động không thôi.
“Nhất định là mẹ con và mấy người Thanh Thanh bọn họ, chúng ta tìm được bọn họ rồi.” Ba Thiệu mừng đến phát khóc, trong hốc mắt tràn ra nước mắt.
Nhìn mái tóc trắng của ba, Thiệu Thịnh An vừa vui vừa khó chịu, từ ngày đó sau cơn lốc xoáy, anh chỉ tìm được ba, còn mẹ không biết tung tích. Những ngày này, hai ba con sống như địa ngục, đau đớn, khủng hoảng thời tiết bất thường, thiếu lương thực rồi đau đớn vì không thể tìm thấy gia đình, tất cả đều tra tấn họ. Ít nhất họ còn có một người đồng hành, còn mẹ chỉ có một mình thì phải làm sao.
Thiệu Thịnh An không dám nghĩ, lỡ như mẹ xảy ra chuyện trong tai nạn khủng khiếp đó, ba anh không chỉ một lần từng nói: “Mẹ con nhát gan, vì sao lốc xoáy không cuốn ba đi xa, mà lại cuốn mẹ con đi mất chứ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây