Kiều Thanh Thanh cố gắng chống đỡ tinh thần rồi đi kiểm tra tình hình sức khỏe của người nhà. Cô bắt đầu kiểm tra tình hình sức khỏe của Kiều Tụng Chi trước, sờ từ đầu tới chân thì chắc chắn là đầu và lưng của Kiều Tụng Chi bị thương. Cô không có điều kiện kiểm tra kỹ lưỡng nên không thể làm gì khác hơn ngoài việc cho bà ấy uống thuốc Trung y giảm đau.
“Mẹ, mắt của mẹ có ổn không?”
“Đỡ hơn rồi, đã nhìn thấy được rồi.” Kiều Tụng Chi nói. Ánh mắt của bà ấy ngập tràn tia máu, Kiều Thanh Thanh nhỏ thuốc nhỏ mắt cho bà ấy, rồi lại hỏi Thiệu Thịnh Phi: “Anh cả thì sao, bị thương ở đâu rồi?”
Thiệu Thịnh Phi đưa tay ra: “Tay anh rất đau.” Hắn không được may mắn cho lắm, sau khi bị gió cuốn thì suýt chút nữa bị rơi xuống khe nứt dưới đất nhưng lần này hắn lại may mắn. Ngoại trừ vết thương ở tay khi bám vào đất để sống sót thì không có vết thương nào khác.
Cô cầm tay của Thiệu Thịnh Phi lên, Kiều Tụng Chi phát hiện ra và kêu lên: “Thanh Thanh, tay của con cũng…” Kiều Thanh Thanh cúi đầu nhìn một cái, lúc này mới phát hiện ra tay mình giống với tay của Thiệu Thịnh Phi, có mấy chiếc móng tay đã bị lật lên, bị ngâm nước nên trắng bệch ra.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây