Ba lô và cung tên của Kiều Tụng Chi đều bị mất hết rồi, vậy nên bà ấy cởi cung tên ở trên lưng con gái xuống, tự tin kéo mũi tên hướng về phía những người ở bên dưới bồn nước rồi la lớn: “Lùi lại, đi ra phía khác.”
Thấy có mấy bóng người di chuyển trước mắt, Kiều Tụng Chi mở to mắt, không dám để lộ ra sự thật là mình không ngắm chuẩn.
Thiệu Thịnh Phi một tay ôm Kiều Thanh Thanh khóc, một tay còn lại thì khua vẫy cây gậy, uy hiếp người ở phía dưới bồn nước.
Người đàn ông đang che cánh tay bị Thiệu Thịnh Phi đâm bị thương, ánh mắt mang theo sự tàn ác của cùng đường. Anh ta lớn tiếng nói: “Ba người quá ích kỷ rồi, ba người không nhìn thấy mọi người đều rất thảm hay sao. Ba người có thủ đoạn lợi hại như vậy thì tại sao không giúp mọi người một chút, ba người quá ích kỷ quá vô tình rồi, không sợ sẽ gặp báo ứng hay sao?”
“Chị à, thôi được rồi, tôi lạnh quá, cũng rất là đói. Chị cho tôi lên đi!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây