Ban ngày cô giúp tôi cùng tiểu đội, lãnh đạo bảo tôi mang cho cô một bát. Cô có đủ thức ăn ở nhà không? Nếu không, tôi có thể bắt đầu phân phát thức ăn cho cô từ ngày mai.”
Lần này Kiều Thanh Thanh không từ chối, họ đến đây với ba chiếc ba lô trên lưng, hai mươi ngày đã trôi qua kể từ trận động đất, lương thực dự trữ của họ không thể vô hạn, điều này sẽ khiến mọi người nghi ngờ.
“Được. Cảm ơn anh.”
“Không có việc gì, bát này cô ăn trước đi.” Người chiến sĩ rời đi.
Tình cờ là Kiều Thanh Thanh cùng mẹ và anh trai vẫn chưa ăn tối, vì vậy họ cùng nhau ăn món canh đại củ mặn vào tối hôm đó. Ăn xong một bát như vậy vẫn cảm thấy đói, nhưng Kiều Thanh Thanh biết đây là hai bữa của ba người, nếu là người khác thì có lẽ sẽ được hai bữa. Những ngày cuối cùng của thiên tai nhà bọn họ chưa từng bị quá đói, khẩu vị cũng giống như những ngày trước, nếu so kỹ, bọn họ còn ăn nhiều hơn trước, dù sao cũng cần năng lượng. Thiên tai hành hạ thể xác và tinh thần nên cần rất nhiều năng lượng, những ngày chống chọi với thiên tai bọn họ vẫn luôn tập thể dục đều đặn, thường xuyên, tất cả đều ăn uống đầy đủ dưỡng chất.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây