Xa xa có vài nơi khói bốc lên mù mịt trong màn mưa, Kiều Thanh Thanh dùng ống nhòm xem thử một nơi gần đây có khói tỏa ra, hóa ra là một nơi thiêu xác.
Vì để không mắc phải bệnh dịch nên Kiều Thanh Thanh và người nhà đã trang bị đầy đủ, đi ủng, đeo khẩu trang dưới áo mưa. Kiều Thanh Thanh dẫn theo người nhà đi về phía nơi thiêu xác. Cô suy đoán chắc là đội cứu viện làm, chỉ có họ mới có nhân lực và vật dụng để xử lý nhiều thi thể như vậy.
Đi thêm mấy trăm bước, thông qua ống nhòm, Kiều Thanh Thanh cuối cùng cũng nhìn thấy lều vải. Nhìn từ hình dáng và kích thước của lều vải thì chắc là đội cứu viện rồi.
Kiều Tụng Chi nghe xong thì rất vui mừng ngạc nhiên, bà lau nước mưa đọng ở trên vành mũ áo mưa: “Thật sự là đội cứu viện sao, cũng sắp nửa tháng rồi, lần đầu tiên nhìn thấy đội cứu viện đó.” Bà ấy cũng cầm ống nhòm lên nhìn: “Thanh Thanh, chúng ta đi qua xem một chút đi, lỡ đâu Thịnh An bọn họ đang ở bên trong thì sao.” Không nhìn thấy ai ở trong lều, Kiều Tụng Chi mong đợi mấy người Thịnh An ở bên trong.
“Con cũng nghĩ như vậy, chúng ta đi thôi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây