Kiều Thanh Thanh dịu dàng nói: “Anh sẽ không chết, chúng ta cũng sẽ không chết, tất cả những người muốn bắt nạt chúng ta, em đều sẽ giết hết, bất kể là ai.”
Những lời này nghe có vẻ kinh khủng, khiến Kiều Tụng Chi lo lắng cho trạng thái tinh thần của con gái, nhưng Thiệu Thịnh Phi lại được trấn an một cách thần kỳ, hắn không biểu hiện ra sự sợ hãi đối với Kiều Thanh Thanh, ngược lại giống như trưởng thành.
Hắn và Kiều Thanh Thanh cùng nhau đào hố chôn cất cái xác. Dưới sự hướng dẫn của Kiều Thanh Thanh, Thiệu Thịnh Phi rút nửa mũi tên trên cánh tay cô ra, Kiều Tụng Chi nhanh chóng rắc thuốc cầm máu vào, sau đó dùng gạc bịt kín vết thương rồi băng bó lại.
Thử cử động cánh tay một chút, môi Kiều Thanh Thanh trắng bệch, cô trấn an bọn họ rằng mình không sao: “Chỉ là vết thương ngoài da, không tổn thương đến xương cốt, rất nhanh sẽ khỏi thôi. Được rồi, chúng ta đi tiếp thôi.” Máu trên tay trên mặt bọn họ nhanh chóng khô lại, khiến hai người trông có vẻ dơ bẩn, đồng thời lộ ra một chút dữ tợn. Những người đi ngang qua nhìn thấy bọn họ đều cho rằng hai người họ vừa mới giết người, thật đáng sợ. Những người không có ý đồ xấu tránh xa bọn họ, còn những người có ý đồ xấu cũng mau chóng bỏ ý nghĩ xấu trong đầu. Một người phụ nữ nhìn lướt qua ba lô của họ: “Có lẽ trong ba lô đang giấu xác chết, ông có thấy dưới ba lô nhìn rất giống máu khô không?”
“Kệ đi, xác ở đâu mà chẳng có, anh Triệu gọi chúng ta kìa, đi thôi.” “Hình như bọn họ sợ chúng ta, hẳn là vì máu.” Kiều Tụng Chi thấp giọng nói. “Ừm, con người đều ỷ mạnh hiếp yếu, sau khi ước lượng mục tiêu rất có thể là kẻ mạnh, bọn bọ sẽ vì giảm thiểu rủi ro nâng cao tỷ lệ thành công mà lựa chọn dời mục tiêu.” Kiều Thanh Thanh nói, lông mày hơi cau lại.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây