Nhai nhai nhai, sức lực tứ chi trở lại, cô ấy mới mơ hồ nhớ tới vừa rồi có người nói chuyện, nhưng lại không có ấn tượng gì cả.
“Mình, còn sống.” Người phụ nữ nhìn đầu xe, nhận ra có lẽ là một người tốt bụng nào đó đi ngang qua cứu cô ấy, cô ấy nhớ mình vừa đi vừa đi, gió to đến nỗi cô ấy không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, cuối cùng cô ấy thật sự không còn sức, cũng không biết mình ngất đi từ lúc nào, lúc mất đi ý thức cô ấy còn tưởng rằng mình nhất định sẽ chết.
Trong khoang miệng dường như vẫn còn hương vị của vụn bánh quy, cô ấy liếm đôi môi khô khốc, nước mắt từ khóe mắt khô khốc trượt xuống. Người phụ nữ leo xuống từ đầu xe rồi bắt đầu tìm kiếm vật tư. Cô ấy tìm thấy một cây cỏ dại héo úa dưới đầu xe, cầm nhành cỏ dại trên tay, không khỏi lộ ra một nụ cười. Mặc dù có đầu xe và chăn cấp cứu che chắn, nhưng ba người Thiệu Thịnh An vẫn bị dính một lớp cát, mỗi khi bước đi cát xào xạc rơi xuống.
Mẹ Thiệu cảm thấy cả người rất không thoải mái, cát bụi đóng thành vảy trên mặt và tóc, bà cảm thấy tóc trên đầu như bị hàng trăm cân xi măng quấn quanh, mặt thì bị phủ một lớp xi măng, lúc hít thở đều là mùi đất.
Bây giờ nước rất quý giá, uống cũng không đủ, bà làm sao nỡ lấy ra để tắm rửa. Bà vừa đi vừa không nhịn được gãi cổ, Thiệu Thịnh An nhìn cũng cảm thấy ngứa: “Mong có thể sớm gặp được dòng suối để đun nước nóng lau mặt với cổ một chút.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây