“Nếu như con ngủ gật, những chiếc chuông này có thể nhắc nhở con. Những chiếc chuông này không những có thể cảnh báo động đất mà nếu có người ngoài đến gần cũng sẽ bị con phát hiện.” Kiều Thanh Thanh tở vẻ nhẹ nhõm tự tin: “Cho nên đêm nay mẹ yên tâm ngủ đi.”
“Xem pháo hiệu kìa.” Thiệu Thịnh Phi chỉ vào bầu trời kêu lên: “Oa, nơi đó cũng có.”
Buổi tối có rất nhiều pháo hiệu, khoảng cách xa xôi, bọn họ chỉ nhìn thấy ánh lửa pháo hiệu ở chân trời. Kiều Tụng Chi bùi ngùi: “Thị trưởng La làm chuyện tốt quá, ông ấy đúng là người tốt, hi vọng có nhiều người được cứu vớt.” Pháo hiệu là do thị trưởng La chủ trương sản xuất số lượng lớn đưa lên thị trường, giá không đắt, mười cân thức ăn có thể mua được một bộ. Sau khi Kiều Tụng Chi nghe được tin này, ấn tượng với thị trưởng La tăng vọt.
“Tối nay gần tám giờ chúng ta bắn pháo à?” Kiều Tụng Chi hỏi. Kiều Thanh Thanh gật đầu.
Pháo hiệu do Thiệu Thịnh Phi bắn, ba người mong đợi nhìn xung quanh, đáng tiếc tám giờ tối không thấy pháo hiệu cùng màu dâng lên.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây