Cô cứ ngỡ mình bị ảo giác, mãi cho đến khi âm thanh ồn ào vang lên từ những phòng giam khác. Lính gác bên ngoài mất bình tĩnh bắt đầu bàn tán, sau đó kích động chạy vội đi, bấy giờ cô mới hoàn hồn, thì ra mặt trời đã lên rồi.
Khi ấy vào khoảng hơn bảy giờ sáng, bóng đêm vô tận chợt kết thúc. Ngày đó, mọi người thấy vầng thái dương từ từ mọc lên từ chân trời.
Chói mắt nổi trội đến mấy, ánh mặt trời châm lửa cõi lòng vô vọng và tinh thần suy sụp của rất nhiều người. Dẫu đang ở phòng giam, Kiều Thanh Thanh cũng nghe được rất nhiều tiếng hò hét kích động như sóng biển bên ngoài.
Sau đó, trời đất đột ngột quay cuồng, bờ tường sập, cửa sắt biến dạng, Kiều Thanh Thanh bò ra từ đống đổ nát, điên cuồng bôn ba chạy trốn khỏi địa ngục chốn trần gian, mãi tới lúc vết thương trên người đè sụp cô, cô ngã trên mặt đất, hình ảnh cuối cùng trong cuộc đời chính là vầng thái dương ấy và những người hớt hải chạy qua cô, vô số đôi chân kiếm tìm sự sống.
Kiều Thanh Thanh chợt mở to mắt, nhìn nóc lều trại, bên cạnh là tiếng hít thở của mẹ ruột và mẹ chồng, ngoài nhà còn có tiếng gà kêu lộn xộn cho thấy môi trường sống mới làm chúng lo lắng không yên. Cô nằm yên một lát mới bình tĩnh thoát khỏi cảm xúc sót lại trong mơ, một lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây