Anh phải đi xem xem thế giới bên ngoài bây giờ ra sao rồi. Bọn họ sống ở xã khu mới nhưng không thể mù mờ tình hình bên ngoài.
Đây là lần đầu tiên đời này Kiều Thanh Thanh ra khỏi căn cứ. Đời trước cô ỷ mình có cung nỏ tự chế, một mình ra khỏi căn cứ đi tìm vật tư vài lần, đào cây dại hoặc tìm củi nhóm lửa. Nhưng từ khi vô tình lạc vào một khu vực ăn thịt người loại nhỏ, cảm nhận sâu sắc sự mạo hiểm của dã ngoại thì cô không còn ra ngoài lẻ loi thêm lần nào nữa.
Thực ra căn cứ không phân chia giới hạn rõ ràng. Phần đông người sống sót tới từ bên ngoài cũng chưa có biện pháp định cư tại căn cứ, chỉ có thể tìm chỗ ở bên ngoài. Ngày qua ngày, căn cứ không ngừng mở rộng ra phía ngoài. Còn những người sống sót không muốn tới gần căn cứ sẽ nỗ lực rời xa nơi đây, khiến cho giữa khu vực ngoài căn cứ và nơi tập trung của người sống sót dã ngoại xuất hiện một ranh giới ngăn cách rộng rãi khoảng bảy, tám km.
“Công việc của chúng ta chính là tuần tra. Việc ở khu vực dã ngoại khá vất vả, còn phải cẩn thận đàn chuột bên ngoài và cả những người sống sót ở đó. Có người sống sót đi ra từ căn cứ, đào rau củ dại hay gì đó thì khá dễ nhận dạng, có người sống sót ở vùng dã ngoại thì hơi khó chung sống, tốt nhất các cô cậu đừng đánh lẻ, tuyệt đối đừng một mình đi giao lưu với người sống sót ở vùng dã ngoại.”
Đội trưởng kinh nghiệm dồi dào dặn dò những tay bắn cung nỏ mới tới bên Kiều Thanh Thanh. Lần nào anh ta cũng phải nói lại những lời này đến ngán, nhưng phiền mấy vẫn phải nói, không thì phải thay phiên đi trực. Thực tế không ai có thể làm công việc ở vùng dã ngoại trong một thời gian dài. Xong tháng này anh ta cũng phải xin tạm chuyển sang đơn vị khác nghỉ ngơi một tháng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây