“Xe hỏng rồi hả?” Liễu Chiêu Vân chuyển đề tài, không cho mình tiếp tục suy nghĩ lung tung.
“Hỏng sơ sơ, tôi sửa lại một chút.” Kiều Thanh Thanh sửa xe mất mười phút xe, Liễu Chiêu Vân bên cạnh cũng nhìn cô suốt mười phút.
Hai người lại tiếp tục lên đường, lần này hai người họ gặp phải một vụ cướp, Liễu Chiêu Vân đứng từ xa bắn tên, trúng thẳng vai tên cướp, người nọ kêu lên thảm thiết rồi vọt vào trong bóng tối, để lại thiếu niên mười mấy tuổi bị cướp ngồi khóc dưới đất.
“Bánh bao của tôi, bánh bao của tôi!” Cậu ta bị cướp thức ăn, máu mũi chảy đầy mặt, khi khóc máu và nước mũi lẫn lộn làm cho khuôn mặt trở nên bẩn thỉu.
Liễu Chiêu Vân sinh lòng thương hại, lấy thức ăn của mình ra cho cậu ta: “Cậu cầm lấy đi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây