Trịnh Manh cũng không nói lời nào, ánh mắt cô ta bay loạn, chân không ngừng di chuyển, nhưng cuối cùng vẫn không rời đi. Không biết qua bao lâu, ánh mắt Trịnh Manh cuối cùng mới dừng lại trên mặt Kiều Thanh Thanh, cô ta hỏi: “Tớ có thể ngồi xuống không?”
Lúc này Kiều Thanh Thanh mới rủ mắt: “Ngồi đi.”
Trịnh Manh như được đại xá, ngồi xuống đối diện Kiều Thanh Thanh. Cô ta nhìn gương mặt Kiều Thanh Thanh, cảm thấy người bạn thân nhiều năm không gặp vẫn xinh đẹp như ngày nào, mọi người đều mặc quần áo cũ chắp vá, trên mặt đều có mồ hôi do nắng nóng mùa hè để lại, nhưng Thanh Thanh trông đẹp hơn cô ta, nét đẹp này không phải là dung mạo, mà là tinh thần.
“Thanh Thanh, cậu có còn giận tớ không?” Cô ta cẩn thận hỏi.
Kiều Thanh Thanh lắc đầu: “Mọi chuyện đã qua cả rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây