Mẹ biết trong lòng con đang rất mâu thuẫn, vừa muốn bọn ta có năng lực tự bảo vệ mình, lại không nỡ để bọn ta phải một mình đối mặt. Lần này con cứ buông tay đi, nếu như trong điều kiện hiện nay mà ba người bọn ta còn không giữ được gia đình này thì sau này ra sao đều tại số đã như thế, ai cũng không trách được.”
Kiều Thanh Thanh suy nghĩ một đêm, rốt cuộc gật đầu.
Tại thời điểm đưa ra quyết định, cô cảm thấy như xiềng xích trói buộc mình đã được nới lỏng. Đó là xiềng xích mà cô đã tự đeo lên mình, là nỗi nhát gan và sợ sệt sinh ra bởi tình yêu thương.
Sau khi nhận được lịch trực, Kiều Thanh Thanh và Thiệu Thịnh An cùng so với nhau. Đây là một lịch trực hàng tháng, tháng này Kiều Thanh Thanh được sắp xếp đến xã khu Bình Sam, Thiệu Thịnh An thì được sắp xếp đến khu vực bên ngoài căn cứ. Còn tháng tới họ sẽ được chỉ định đi đến đâu thì vẫn còn là một ẩn số.
“Đừng sợ, chúng ta chỉ làm một năm thôi, một năm sau chúng ta sẽ từ chức về nhà.” Thiệu Thịnh An nói với Kiều Thanh Thanh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây