Kì lạ, hết sức kì lạ. Lâm Vy Ni còn chưa chuẩn bị gì để đối mặt với chuyện này, đương nhiên không thể thích ứng. Cho đến tận khi ông bà mất trong cơn mưa axít, cảm giác bị khinh thường vẫn khắc sâu trong tim cô ta, như vết thương âm ỉ nhức nhối trong lòng.
Bẵng đi hai năm, cũng chính là hiện tại, cô ta dần hiểu rõ một điều, hiểu được vai trò của mẹ trong căn nhà này quan trọng đến nhường nào, hoặc có thể nói, vai trò của mẹ đối với cô ta quan trọng đến nhường nào.
Nhưng đã quá muộn, chuyện trong quá khứ đều chẳng thể vãn hồi, Lâm Vy Ni chỉ có thể tự nghĩ ra một con đường sống cho bản thân. Hiện tại cô ta chỉ có thể kiên trì đi theo con đường mà mẹ đã chọn cho mình, có điều cô ta vẫn cảm thấy có chút hối hận, nếu muốn dựa dẫm cũng phải dựa vào đàn ông có quyền có thế, mà cô ta cảm thấy mấy người đàn ông mẹ từng chọn cho mình vẫn là không đủ.
Tuy vẫn chưa đạt được mục tiêu, nhưng cô ta đã cố gắng ròng rã suốt hai năm qua, cũng thu được không ít lợi.
Tâm trạng Lâm Vy Ni ban đầu rất thoải mái, chí ít nếu muốn đá vài cái để ngáng chân người chị gái đang sống rất tốt kia, cô ta cho rằng mình vẫn có thể làm được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây