Quầng thâm dưới mắt đã hằn sau, đến hôm nay không thể nào biến mất được. Trước kia khi ông đeo kính còn có vẻ hào hoa tuấn tú, lúc này đeo kính mắt híp lại, cả người gầy gò hơn nhiểu, nụ cười ngày xưa trở nên mờ nhạt.
“Không có cách nào, mắt bị cận nặng hơn, không thay mới được, mắc quá không nỡ thay.” Bùi Nghiêm cười khổ.
Ông đến nhà Kiều Thanh Thanh thăm hỏi, trước hết là nói chuyện thường ngày, sau là hạ giọng nói một tin tức.
“Có thể sau này còn có tai họa, bây giờ cán bộ cấp cao gây áp lực rất lớn cho chúng tôi. Tốt nhất mọi người nên tích trữ thức ăn, đừng buông lỏng cảnh giác.”
Theo tính cách của ông, sẽ không lấy chuyện mình bí mật phỏng đoán nói với người ngoài. Công việc của ông phải giữ bí mật, việc nhắm mắt bịt miệng đã ăn sâu vào tận xương tủy. Song, ông biết mình thay đổi, ông không thể không làm như thế. Ông phải dùng bí mật nghe có vẻ rất nhiều thông tin, nhưng thật ra chẳng có gì cả để biểu đạt tình cảm với hàng xóm. Qua mấy năm nay, ai không biết sự quan trọng khi tích lũy vật liệu lúc mưa axit, rất nhiều người chỉ dựa vào cứu tế mà sống sót, chỉ có thể nói không đói chết cũng không đủ no, cố gắng sống mà thôi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây