“Hai mươi bảy ngày, chưa có lúc nào ngừng mưa lâu như thế, chẳng lẽ mưa axit sẽ ngừng.” Kiều Tụng Chi nghĩ đến việc này thì hơi kích động.
Đầu mùa thu năm thứ bảy tận thế, một tháng trời ròng rã mưa axit không hề xuất hiện, xã khu Bình An dần trở nên náo nhiệt. Kiều Thanh Thanh cất bó tên nỏ lại, vươn vai, để nghị: “Chúng ta xuống lầu tản bộ đi.”
Cả ngày Kiều Thanh Thanh tăng thời gian rèn luyện thân thể tản bộ trong tiểu khu, mỗi ngày đều đi vòng quanh các tòa nhà một giờ.
Lúc tản bộ, Kiều Thanh Thanh nói: “Con định ấp trứng gà, nuôi gà trong nhà.”
Mưa axit ăn mòn kiến trúc, may mà xã khu Bình An nhóm người Kiều Thanh Thanh là xây mới, lúc đó vì chống nắng nên tầng cách nhiệt đổ bê tông vô cùng dày. Một năm nay sân thượng đã mỏng đi mấy tấc, may mà không bị xuyên thủng. Bây giờ trên sân thượng mấp mô, Kiều Thanh Thanh nghĩ không chắc mai này sẽ không có nguy hiểm gì, sau khi mưa axit ngừng cô không chuyển bồn cây lên sân thượng mà vẫn trồng ở tầng sáu. Còn sau này khi ấp gà con, cô định nuôi ở tầng bảy, như thế mới có thể giảm bớt ảnh hưởng khi nuôi gà đối với hàng xóm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây