“Mưa dừng thật rồi Thanh Thanh.” Mẹ Thiệu kéo màn cửa sổ ra, hưng phấn reo hò.
Rất nhiều tiếng hoan hô từ các tòa nhà vang lên, nhiều người đi ra khỏi tòa nhà lại thét chói tai nhảy trở về. Bàn ghế trong tòa nhà bị hủy hoàn toàn.
Nghe tiếng ồn ào bên ngoài, Kiều Thanh Thanh nói với mẹ Thiệu:
“Mẹ, ngủ tiếp đi, buổi sáng chúng ta hẳn đi. Bây giờ trời tối quá, nếu như bị ai đụng ngã thì phiền phức to. Hơn nữa có thể lúc này mái hiên còn đọng nước.”
Thiệu Thịnh An và Kiều Thanh Thanh nói giống nhau, ngày hôm sau trời vừa sáng, hai bên xuất phát cùng lúc. Thiệu Thịnh An đỡ Kiều Tụng Chi, hai người chậm rãi đi về phía trước. Ba người bên phía Kiều Thanh Thanh cũng xuống lầu, cô nhìn thấy phía lão Nhạc giữ mấy người lại. Lão Nhạc cắm súng vào vỏ súng, quay đầu nhìn thấy mấy người Kiều Thanh Thanh thì gật đầu ra hiệu với cô.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây