Hiện tại mọi người đều còn có chung kẻ địch mà mắng chửi mưa axit bên ngoài, chính là nếu vẫn luôn bị nhốt ở đây, không có đồ ăn, sớm hay muộn đều sẽ xảy ra chuyện. Trong ba lô Thanh Thanh có để lương khô, đồ ăn dự trữ của bọn họ có thể chịu được một tuần, nhưng hai người bọn họ có thể ở thời điểm người khác chịu đói ung dung ăn được sao? Người tị nạn lầu ba, ngoại trừ hai người còn có sáu người khác, số lượng người tị nạn ở lầu hai cùng lầu một cũng sẽ không ít, đến lúc đó nên làm cái gì đây? Bảo vệ đồ ăn của chính mình, cùng mọi người chém giết sao?
Trong lòng Thiệu Thịnh An lắc đầu, Thanh Thanh nói đời trước mưa axit rơi năm ngày, ba ngày sau là thời kì an toàn, lúc sau mưa axit khi có khi không, anh phải chớp thời cơ để “Kỳ an toàn” đầu tiên sau mưa axit mang theo mẹ vợ về xã khu Bình An mới được.
Ở chợ.
Kiều Thanh Thanh vội đến nỗi chóng mặt nhức đầu, cô đem thuốc mỡ đã dùng một ít mang ra, đã sớm dùng xong rồi. Quản lý thị trường nói là có phòng thuốc, nhưng cũng chỉ là thuốc giảm đau bình thường, cồn cùng băng gạc, không có một loại thuốc khánh sinh hay hạ sốt nào.
Rất nhiều người bị dẫm đạp mà chết, người bị thượng nặng lục đục tắt thở, còn có người vẫn treo hơi tàn không muốn rời đi, Kiều Thanh Thanh cùng bác sĩ Miêu không bột đố gột nên hồ, bận việc đến tối đã sớm mệt mỏi, chỗ cồn và băng gạc quản lí thị trường cung cấp cũng dùng hết toàn bộ rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây