Anh cảm thấy hai bé gái kia rất đáng thương.
Vẻ mặt Kiều Thanh Thanh lạnh nhạt: “Loại quan niệm này luôn tồn tại bất cứ lúc nào, không quản được chuyện của người ngoài, khụ khụ.” Thiệu Thịnh An lo lắng: “Không sao chứ, có phải do hai ngày ra ngoài kia không.”
“Không sao đâu, khụ khụ, chỉ là ho chút thôi.”
Thiệu Thịnh An đi ra ngoài rót nước cho cô, không để cho cô phải quá mệt mỏi: “Ca bệnh này cứ từ từ ghi cũng được.”
“Em không mệt mà.” Kiều Thanh Thanh nhấp một ngụm nước: “Ngọt.” “Anh thêm chút mật ong vào. Vậy em ghi đi, anh không quấy rầy em nữa.” Không đọc nổi sách, anh quyết định đi dỡ cái máy phát điện bằng năng lượng mặt trời xuống.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây