Nuôi không nổi, nuôi không nổi!” Thiệu Thịnh An thu hồi suy nghĩ, anh biết Tề Minh nói đúng, bọn họ chỉ là cơn sóng nhỏ trong đại dương bao la, giữ được gia đình cũng đã cố hết toàn lực rồi, mỗi người đều sẽ có vận mệnh riêng của mình.
“Chuẩn bị xong chưa? Cột lên xe đạp tôi đi, tôi đưa cậu về nhà trước.” Tề Minh thích tính cách của Thiệu Thịnh An, săn sóc chu đáo: “Đến nhà tôi ở một ngày đi, trời sắp sáng rồi, cậu ở nhà ngủ một giấc, chờ chạng vạng lại về xã khu mới.”
“Không cần, tốc độ đạp xe của tôi rất nhanh.”
“Được rồi, cũng không cần đạp quá nhanh, đừng để nửa đường bị nổ lốp xe.” Cái miệng của Tề Minh thật đúng là đen như quạ! Xe đạp của Thiệu Thịnh An quả nhiên nổ lốp nửa đường, đạp lên xóc nảy muốn chết. Người đi đường rất nhiều, nhiều người cũng giống như anh, là từ xã khu lên trấn trên đi làm công nhân, mọi người bao lớn bao nhỏ, mang hành lí cùng tiền lương kết toán, vất vả lại vui sướng mà chạy về phía nhà mình.
Một đội trị an đi lướt qua người bọn họ, ánh mắt như chim ưng quét nhìn mỗi một người qua đường, làm một ít ánh mắt lén lút không dám xem nhiều, trốn tránh mà né tránh tầm mắt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây