Thanh Thanh, đây có lẽ chính là mặt tàn khốc nhất của thiên nhiên, nhân loại lần lượt từ trong tai nạn một lần nữa đứng thẳng, tỉ như hiện tại viện nghiên cứu nông nghiệp nghiên cứu được hạt giống chống lại cực nóng, nước giếng đào sâu cũng từ từ đối kháng nóng bức, nhưng nó lại muốn đến một đòn cảnh tỉnh nữa, đến lúc Vĩnh Dạ, những thu hoạch đó có phải sẽ trở nên vô dụng hay không?” “Đúng vậy, đến lúc đó nhóm chuyên gia lại nghiên cứu hạng mục cây thu hoạch mà không cần chiếu sáng, máy phát điện năng lượng mặt trời vô dụng, lại nghiên cứu máy phát điện dùng sức gió.” Kiều Thanh Thanh nằm nghiêng nhìn
anh: “Em nói trước cho anh những việc sẽ phát sinh trong tương lai, có phải anh cảm thấy có phần tuyệt vọng không?”
Thiệu Thịnh An tự hỏi một chút, lắc đầu: “Thật ra cũng không phải tuyệt vọng, chính là ngẫu nhiên… Muốn chửi tục, mắng một câu rốt cuộc ông trời muốn làm gì, có muốn con người sống được hay không.”
Khóe mắt Kiều Thanh Thanh đong đầy ý cười.
“Thế nhưng tức thì tức, ngày vẫn muốn tiếp tục trôi qua.” Thiệu Thịnh An sờ mặt cô: “Chúng ta tích cóp nhiều vật tư một chút đi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây