Họ đều muốn dùng tiết kiệm thuốc vì biết đâu một ngày nào đó không may mình hoặc người thân bị bệnh cần dùng tới nó. Vì vậy, mặc dù ngày càng có nhiều người tị nạn sống ở thôn Thu Diệp nhưng khi mắc bệnh, người dân chỉ có thể chịu đựng.
Kiều Thanh Thanh có thuốc trong tay, nghe nói còn có nhân sâm, đây là tia hy vọng chói lọi nên ngày càng nhiều dân làng đến nhờ cô chữa bệnh. Nhưng Kiều Thanh Thanh không phải lần nào cũng kê thuốc, khi kê thuốc đều lấy bột thuốc đã nghiền hoặc thuốc ủ ra, nói thuốc dự trữ có hạn, mọi người đều tin. Nhà bác sĩ Kiều chỉ có một chiếc xe ba bánh chở hành lý, nghe người ta nói gia đình cô còn đi bộ đến đây thì có thể mang được bao nhiêu đồ chứ? Một ít bột thuốc cũng tốt, mấy năm nay người dân đều mắc một số bệnh nhẹ tuy là đã qua khỏi nhưng thân thể cũng yếu đi vài phần nếu như uống một ít bột thuốc để tăng tốc độ hồi phục cũng là rất tốt rồi.
Kiều Thanh Thanh khám và điều trị say nắng nhiều nhất, vì vậy cô pha loãng nước lá cây hoắc hương với nước, và một chai lớn có thể được bán trong ba hoặc hai ngày. Các loại đãi ngộ cũng rất phong phú, hào phóng thì một nắm gạo, thù lao bình thường là một bó củi, một bộ quần áo chưa vá, hoặc là một cái chén men, cô còn nhận được một cái ghế tre, đây là phần thưởng lần trước cô đã giúp một đứa trẻ bị bong gân ở chân.
Người tị nạn bên ngoài nghe tin liền đến hỏi có thể bán nhân sâm cho anh ta không, Kiều Thanh Thanh đã bán một hộp và yêu cầu trả bằng vàng người đàn ông này cũng sẵn sàng đồng ý. Sau này thỉnh thoảng anh ta vẫn tới hỏi cô về những vấn đề ngoài ngành y hay vấn đề trong kinh doanh.
Kiều Thanh Thanh mặc dù đã tích trữ rất nhiều thứ, nhưng cô thực sự không tích trữ những thứ như vậy. Người đàn ông hơi thất vọng, nhưng cuối cùng anh ta mua một củ nhân sâm Mỹ rồi quay về.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây