Họ cho chúng ta rất nhiều thứ, chúng ta dùng những thứ đó coi như phí mua đất, làm sổ hộ khẩu. Lại nói, con có biết trẻ em trong thôn được ăn bao nhiêu thức ăn không? Chúng ta lấy những thứ này bồi bổ cho bọn trẻ đáng thương, Tiểu Nguyệt nhà ta cũng như vậy, không đủ dinh dưỡng sao có thể cao lớn khỏe mạnh, người lớn sao có thể an tâm? Hơn nữa nếu cha không đồng ý họ cũng vẫn sẽ ở lại, người Diệp Sơn cũng đã nói không thể đuổi những người tị nạn, chúng ta có thể không đáp ứng họ sao?
“Nhưng còn giấy tờ đất và sổ hộ khẩu?”
“Đúng, nếu họ muốn ta sẽ viết, chắc chắn sau này sẽ dùng đến. Hiện tại cha không xen vào, cha chỉ quan tâm điều trước mắt người dân thôn ta không khổ sở là được rồi!”
“Cha! Nhưng con cảm thấy rất bất an!”
“Con sợ gì chứ! Nơi này là thôn Thu Diệp, thôn Diệp Sơn lại ở ngay bên cạnh, sao có thể xảy ra chuyện gì? Vả lại nếu có gì bất trắc chắn chắn thôn Diệp Sơn sẽ che chở giúp đỡ thôn ta.” Diệp trưởng thôn nhìn xa trông rộng: “Nghe lời cha đi con trai, việc này đừng lo lắng, những người này hẳn đằng sau còn có người chống lưng chúng ta có muốn cản cũng e là lực bất tòng tâm.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây