Làm xong tang sự, chạng vạng thì Lục Tử đến đưa gạo. Kiều Thanh Thanh không nhận, Lục Tử sốt ruột: “Bác sĩ Kiều, cô nhất định phải nhận.”
Cô lắc đầu: “Tôi sẽ nhận gỗ, anh có thời gian thì đưa cho nhà tôi một chút, không cần gấp gáp. Những cân gạo này anh mang về nấu bột gạo cho cháu anh ăn đi, hiện tại điều kiện không tốt, không nên để cho đứa nhỏ chịu thiệt thòi.” Cô dừng một chút: “Mặc dù bột gạo so với sữa bột không đủ dinh dưỡng nhưng cũng coi như là thứ tốt.” Ít nhất đứa trẻ cũng có thể ăn được.
Môi Lục Tử giật giật, nhớ tới cháu trai gào khóc trong nhà, nước mắt lại không ngừng được.
“Đi thôi, tôi đưa anh về nhà.” Thiệu Thịnh An ôm bả vai cậu ấy, nhấc túi gạo đưa cậu ấy về.
Rất nhanh, Thiệu Thịnh An đã trở về, còn mang đến tin tức mới.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây