“Biết rồi anh Trường Thiên, mỗi lần anh đều nói như vậy tôi đã sớm nhớ kỹ rồi.”
Diệp Trường Thiên đạp Lục Tử một cước: “Mẹ kiếp cậu cho rằng ông đây lần nào cũng có thể kiên nhẫn nói như vậy sao, là cha tôi bảo nói, cút đi.” Nói xong khiêng gỗ lên đi về hướng nhà.
Bọn Kiều Thanh Thanh đi theo phía sau hắn, nhìn theo hắn gõ cửa sân nhà, rồi khiêng hết gỗ vào nhà.
Kiều Tụng Chi bọn họ đã rời giường, đang bất an chờ hai người trở về nhà. Xa xa nghe thấy động tĩnh, mấy người họ đã nghênh đón, ba Thiệu vội vàng hỗ trợ dỡ hàng, mẹ Thiệu lấy khăn mặt lau mồ hôi cho bọn họ, Kiều Tụng Chi đưa cho bọn họ ly nước, thân thể cao lớn của Thiệu Thịnh Phi nhảy nhót phía sau Kiều Tụng Chi, muốn đưa bánh mì trong tay mình cho bọn họ ăn.
“Cảm ơn anh cả.” Kiều Thanh Thanh nhận lấy, chia một cái cho Thiệu Thịnh An, Thiệu Thịnh Phi lập tức vui mừng nhếch miệng cười.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây