“Anh Diệp, một cái cây to như vậy lát nữa làm sao có thể mang đi?” Thiệu Thịnh An hỏi.
“Trực tiếp khiêng đi.” Diệp Trường Thiên lơ đễnh, mặc kệ mấy người Thiệu Thịnh An chặt củi: “Hiện tại quá nóng, không biết từ khi nào khu rừng này sẽ bốc cháy rồi bị đốt sạch. Khu rừng mà chúng ta chặt lúc trước đột nhiên bị thiêu rụi, bất đắc dĩ mới chạy xa như vậy đến nơi này. Các anh phải quý trọng cơ hội, đến một lần thì làm nhiều hơn một chút, à đúng rồi, cũng phải, các anh dọn đi, bằng không chặt xuống không mang đi khẳng định lần sau sẽ không thấy đâu, đó không phải là làm việc cho người khác vô ích sao.”
Thiệu Thịnh An cười gật đầu.
Kiều Thanh Thanh vừa chặt vừa chuyển vào không gian, thiên tai mạt thế không biết sẽ kéo dài bao nhiêu năm, thời tiết tương lai sẽ bình thường ba năm, nhưng ba năm sau chính là Vĩnh Dạ, cây mới trồng còn chưa có thành tựu lâu dài đã mất đi ánh mặt trời nuôi dưỡng, làm sao lớn lên được.
Thứ nhiên liệu này trồng thế nào cũng không ngại nhiều, cô chắc chắn phải cất giữ nhiều hơn một chút.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây