“Người tị nạn từ bên ngoài đến hầu hết đều tụ tập ở phía tây, tức là trong đất ban đầu của chúng tôi, các người cũng qua bên đó đi.” Trưởng thôn Diệp cười ha hả: “Tôi để con trai tôi dẫn đường cho mấy người!”
Lâm Minh Dũng vội vàng nói: “Chúng tôi muốn mua một căn nhà trong làng, bây giờ tiền không dùng được đương nhiên tôi biết, trưởng thôn ngài xem xem có thế làm cách nào không.”
Trưởng thôn Diệp lắc đầu: “Trong thôn không còn nhà trống, các người muốn ở thì tự mình xây nhà ở, tôi thật sự không giúp được gì.”
Lâm Minh Dũng nhìn về phía quân nhân vùi đầu khoan giếng cách đó không xa, bọn họ hình như hoàn toàn không muốn tham dự, vì thế hít sâu một hơi nặn ra nụ cười, lôi kéo trưởng thôn Diệp đứng bên cạnh một trạm khác: “Nhà ngài có tiện không, tôi có thể đến nhà ngài nói chuyện chi tiết không?”
Trên xe, Vu Mạn Thục ôm đứa con gái bị bệnh, híp mắt nhìn ra cảnh sắc ngoài cửa sổ, sau khi nhìn một vòng tầm mắt dừng trên người chồng mình. Nhiều năm làm vợ chồng, bà ta nhận ra rằng chồng bà ta bây giờ tâm trạng rất nóng nảy, có lẽ mọi thứ không được suôn sẻ. Nhưng bà ta cũng không có quá nhiều lo lắng, bà ta đã dốc toàn lực truyền tin tức cho chồng, lấy hiểu biết của bà ta với chồng, ông ta nhất định sẽ dùng hết toàn lực để đạt được mục tiêu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây