Đối mặt với những ánh mắt tò mò tìm kiếm kia, mấy người Kiều Thanh Thanh đều không có phản ứng gì, Thiệu Thịnh Phi cũng vậy, mỗi lần hắn ra ngoài, rất nhiều người đều nhìn hắn, có người còn chỉ vào hắn nói “kẻ ngốc”, hắn đã quen rồi. Có thể ra khỏi cửa, trái tim Thiệu Thịnh Phi đã bay lên, ánh mắt nhìn khắp nơi, hơi thở vui vẻ bao quanh hắn.
“Em trai, vì sao mái nhà của bọn họ đều là màu trắng.” Thiệu Thịnh Phi chỉ vào phòng ốc hỏi.
Thiệu Thịnh An nhíu mày, cảm giác như một lớp phủ chống nắng: “Ngày hôm qua lúc tới là chạng vạng, ngược lại không chú ý điểm này, quên hỏi trưởng thôn Diệp.”
Anh nhìn về phía Kiều Thanh Thanh, Kiều Thanh Thanh lắc đầu: “Em cũng không rõ lắm, lúc em tới chưa từng thấy qua.” Khi cô đến căn cứ của những người sống sót, ngôi làng đã sớm trở thành một cộng đồng mới.
“Là chống nắng.” Một thôn dân đi ngang qua nghe thấy bọn họ nói chuyện, cười nói: “Là Diệp Sơn phái người đến phun, nói là có thể chống nắng, nóc nhà không dễ dàng bốc cháy, chỉ có thôn chúng ta có, nghe nói sản lượng quá thấp, nơi khác cũng không có đâu.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây