Mẹ Thiệu căng thẳng: “Hết hạn rồi.”
Ông Thiệu vội vàng nói: “Không, lon không hỏng, lúc tôi mở ra kiểm tra niêm phong vẫn tốt mà.”
Những bao bì đóng hộp thịt này rất đơn giản, thậm chí có thể nói không có bao bì, vật liệu sắt, không có tên sản phẩm, bảng thành phần in và mã vạch của sản phẩm, v.v. đó là thông tin về các sản phẩm đủ điều kiện lưu thông trên thị trường. Trên vỏ ngoài trần trụi, chỉ in bốn chữ thịt bò đóng hộp.
Thiệu Thịnh đưa đem lon cho Kiều Thanh Thanh xem: “Không giống như dây chuyền sản xuất bình thường làm ra.”
Kiều Thanh Thanh cũng nhìn một chút, trong lòng hiểu rõ: “Có vẻ như đây là vật tư khẩn cấp trong tình huống thiên tai.” Kiếp trước cô đã ăn qua loại thực phẩm này, tuy rằng điều kiện ở không tốt, nhưng mấy năm trước, Diệp Sơn luôn có vật tư cứu viện phát ra, cho đến tận sau này mới càng ngày càng ít, thời gian phân phát vật tư càng ngày càng dài. Người sống sót trong căn cứ đều nói, đó là vật tư dự trữ của Diệp Sơn sắp ăn hết, hoặc là điểm vật tư cấp trên cung cấp vật tư cứu viện cho Diệp Sơn đã sắp sập rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây