“Ôi chao, vậy cũng không gần nhỉ, tin tức các người còn rất linh thông, mấy ngày nay rất nhiều người đến thôn chúng ta, cũng không biết là lấy tin tức từ đâu ra.”
Ba Thiệu vội vàng nói: “Mọi người may mắn thật đấy, nơi này có quân đội, các người còn được nhận vật tư, chỗ chúng tôi đã lâu không có vật tư cứu viện rồi.”
Người nọ cầm quạt bồ, rất có bộ dáng vinh quang: “Quả thực vận khí của chúng ta rất tốt, lúc trước khi lũ lụt đã lên núi tránh tai họa rồi, cả thôn chúng ta đều không có người chết, chỉ là hiện tại quá nóng, đồng ruộng nhiều nhưng không thể trồng trọt, có đôi khi vật tư ở đầu Diệp Sơn không đủ nên không phát, chỉ có thể chịu đói bụng, người ngoài đến càng nhiều, đồ đạc lại càng không đủ.” Nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói chất chứa sự ghét bỏ chán ghét người bên ngoài tị nạn.
Ông Thiệu không lên tiếng, đặt ly nước lên, đứng lên tiếp tục đào sàn.
Lúc 4 giờ sáng, ván gỗ được lát xong, lều trại cũng được hoàn thành. Lều có hai phòng, một phòng ngủ lớn, một phòng nhỏ để hành lý, ngoại trừ hai phòng còn có một nhà vệ sinh nhỏ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây