Vòng luẩn quẩn là, sau đó nhà ở trong thị trấn và quận cũng được đưa vào phạm vi quản lý cơ sở của người sống sót, xây dựng bất động sản được sắp xếp lại, đưa vào quản lý, vẫn được ưu tiên phân phối cho người bản địa, những người tị nạn bên ngoài đến không có sản nghiệp, vẫn không thể phân chia tài sản miễn phí. Bọn họ không ngừng bị di dời ra ngoài, cuối cùng chỉ có thể sống ở bên ngoài căn cứ, thậm chí cùng với đám người Kiều Thanh Thanh là những người sống sót đến muộn nhất, ở trong khu lán trại.
Người kia nghiến răng nghiến lợi, nói người đồng hương của cậu ta đã được phân chia nhà ở, chỉ vì người đồng hương chuyển hộ khẩu vào thôn Thu Diệp, còn mua đất mua nhà ở thôn Thu Diệp.
“Không có thủ tục chính thức, Diệp Sơn làm sao có thể thừa nhận cơ chứ? Tôi đã xem qua sổ hộ khẩu của anh ta, nhưng chỉ là mấy tờ giấy nhăn nhúm mà thôi, lúc tôi đi đến ở tại thôn Thu Diệp, muốn ở đâu không có người quản, ai còn tốn công sức lãng phí vật tư đi mua đất, mua đất lại không có thủ tục đàng hoàng. Tôi thấy chính là thủ đoạn vơ vét tài sản của trưởng thôn, kẻ ngốc mới đi mua nhưng Diệp Sơn lại thừa nhận, thật sự mẹ kiếp cái chia nhà này khẳng định có mờ ám!”
Những ký ức kia còn rất rõ ràng, với kinh nghiệm kiếp trước của cô, cô không thể nào biết được vì sao Diệp Sơn lại thừa nhận thủ tục thôn trưởng Diệp làm, cô cũng không có hứng thú. Cô chỉ biết, thời khắc cùng người nhà đến thôn Thu Diệp, mua đất dời hộ chính là nhiệm vụ quan trọng nhất.
Mà giờ này khắc này, tiến độ nhiệm vụ này đã hoàn thành một nửa, trong lòng cô cực kỳ vui mừng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây