Hít sâu một hơi, Kiều Thanh Thanh nhanh chóng nói: “Em đã giết cô ấy, dùng chiếc nỏ tự chế của mình đâm vào tim cô ấy, một chiếc nỏ làm bằng tre đã xuyên qua trái tim cô ấy, cô ấy mỉm cười với em, cuối cùng cô ấy vẫn cười với em. Khi em trở lại căn cứ, nhìn thấy Lâm Minh Dũng, em đã thực sự nhìn thấy bản chất đen tối nhất của con người, khi Lâm Minh Dũng tìm được em, em thực sự hy vọng rằng ông ta có thể cho em sự ấm áp, nhưng những gì ông ta mang đến cho em chỉ là bóng tối dày đặc, mỗi khi nhìn thấy cung nỏ, em sẽ nghĩ đến cảnh đó.”
Thiệu Thịnh An nói không ra lời, đành phải ôm lấy cô. Cô bật cười: “Làm sao, em không sao cả.”
Cô buồn bã mà nhìn ra ngoài cửa sổ: “Thật ra vũ khí không sai, em không nên trốn tránh nó mãi được, lâu ngày không dùng tới kỹ năng sẽ bị thụt lùi, ngày mai em sẽ luyện tập với anh.”
“Được rồi, chúng ta cùng nhau luyện tập.” Thiệu Thịnh An hôn lên mặt cô, lại hôn lên trán của cô, rồi tiếp tục ôm chặt cô, đồng thời hạ quyết tâm ở trong lòng, nhất định phải luyện tập chăm chỉ.
Ba Thiệu tập một chút thì dừng, ông vẫn thích những hạt giống rau trong mái hiên hơn, ông kiểm tra từng hạt một, ngạc nhiên mà nói: “Nảy mầm rồi, ở đây có một mầm nhỏ này.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây