Đối diện với ánh mắt của mẹ, trái tim Kiều Thanh Thanh cũng như bị kim chích, cơn đau âm ỉ lâm râm. Cô hiểu rõ tâm trạng mẹ mình, bèn nở nụ cười: “Không sao đâu mẹ, đời này con có mọi người rồi mà.”
Kiều Tụng Chi vuốt ve gương mặt Kiều Thanh Thanh, sau đó lau nước mắt: “Mẹ đi xem Phi Phi sao rồi, con cứ tiếp tục công việc của mình đi.”
“Con xuống dưới nhà xem thử, Thịnh An đi cũng lâu rồi.”
Mở cửa nhà ra, mùi mốc ập vào mặt, chỗ hành lang chịu ảnh hưởng còn nghiêm trọng hơn. Càng đi xuống mùi càng nồng, Kiều Thanh Thanh nghĩ: Chắc chắn hộ gia đình tầng bảy còn chịu ảnh hưởng lớn hơn.
Xuống đến tầng bảy, Kiều Thanh Thanh thấy không ít người đang chen chúc ở lối đi nhỏ bên cửa sổ, không đứng thì ngồi xổm. Có người nhìn ra ngoài cửa sổ, có người nhìn về phía hành lang, không ai nói lời nào, bầu không khí rất tệ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây