“Em không mệt, em ngửi thấy mùi thơm từ phòng bếp, để em ra phụ mẹ nấu cơm.”
Nước chảy ra ào ào từ miệng két nước, chăn gối ngâm mình trong một chiếc chậu lớn, bọt xà phòng phản chiếu bảy sắc cầu vồng dưới ánh nắng không chói chang cho lắm.
Kiều Thanh Thanh đang ăn cơm tối cùng mọi người trong bếp. Ngoại trừ Thiệu Thịnh Phi ra thì chẳng một ai có tâm trạng ăn uống.
Tiếng động phát ra từ lớp băng bên ngoài vẫn vang lên liên tục, cả thế giới như một chiếc cốc đựng đầy băng, bên tai chỉ toàn tiếng băng va chạm, hết tiếng này đến tiếng khác, như nện vào cõi lòng những người đang ở trong nhà một tảng đá trĩu nặng.
Kiều Tụng Chi đặt bát xuống: “Tôi ăn không vào.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây