“Thanh Thanh đến rồi hả, lạnh, có bị lạnh không, thuận, thuận lợi chứ?”
Kiều Thanh Thanh hít vào một hơi thật sâu rồi mỉm cười: “Cô ơi em đến rồi, không lạnh chút nào ạ, em mặc quần áo dày lắm, em đi cùng với chồng, đường đi rất thuận lợi ạ, không gặp phải bọn cướp ạ.”
“Cô có để lại vài thứ cho em, phải học tập thật tốt, học thật tốt.” Bác sĩ Ngụy nhìn quanh, thấy các con các cháu đều ở đó. Bà ấy muốn nói lời tạm biệt với con gái mình, Kiều Thanh Thanh đứng dậy đi ra ngoài. Thanh Thanh và Thịnh An đứng ở bên ngoài cửa, không nghe thấy tiếng của bác sĩ Ngụy, chỉ có thể nghe thấy tiếng khóc nức nở của những người khác.
Không biết qua bao lâu những tiếng khóc thảm thiết vang lên ở trong nhà.
“Bác sĩ Ngụy đi rồi.” Kiều Thanh Thanh nhìn Thiệu Thịnh An.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây