Kiều Tụng Chi hít một hơi.
“Bà ấy xuống lầu vứt rác thì trông thấy, ngay lập tức bị dọa sợ tại chỗ.” Ba Thiệu than thở.
Mẹ Thiệu nghiêng đầu không lên tiếng, Kiều Tụng Chi vỗ vỗ tay của bà thông gia, yên lặng an ủi.
Một lát sau mẹ Thiệu mới lên tiếng: “Bên cạnh nhà chúng ta có một nhà có cặp song sinh, tôi nhớ bà chị của nhà đó rất thương hai đứa nhỏ. Nước sâu như vậy mà vẫn chèo thuyền ra ngoài mua đồ ăn vặt cho hai đứa nhỏ. Lúc chết, thi thể cứng ngắc, mắt trợn tròn, khi bà ấy được người nhà khiêng qua trước mặt tôi, tôi luôn cảm thấy bà ấy đang nhìn tôi vậy.”
“Không có, người ta không nhìn bà đâu.” Ba Thiệu lập tức nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây