Nhưng người phụ nữ kia lại không đứng dậy nổi, cô ấy sống chết bám lấy tay của chàng quân nhân trẻ tuổi đang đỡ mình, lớn tiếng la: “Súc sinh, lũ các người đều là súc sinh. Làm sao lại làm như vậy được chứ, đó là mẹ của chúng tôi mà.”
Kiều Thanh Thanh không nhìn nữa, đi tới bên cạnh hai người Thiệu Thịnh An.
Thiệu Thịnh An nhẹ nhàng xoa đầu cô, tầm mắt vẫn hướng về phía sự việc đằng kia.
“Không có thật mà, hôm qua mẹ mới mất, bây giờ cũng không có đất mà chôn, không còn cách nào khác chỉ có thể để ở nhà thôi. Là hiểu lầm mà chị, chị không nên nói linh tinh, em là em trai của chị cơ mà.”
“Tôi hỏi hàng xóm rồi, họ đều nói nửa tháng rồi không thấy mẹ ra khỏi nhà, cũng không nghe thấy tiếng ho của mẹ. Mẹ chết cũng phải nửa tháng rồi, lần trước tôi về nhà mẹ nói là đói đến mức đêm không ngủ được, lúc đó tôi nên đưa mẹ đi. Mẹ của con, mẹ khổ quá. Thi thể mẹ ở kia, còn bụng thì hóp cả vào, hóp cả vào đó Ngô Kiến Tân. Mày, mày sẽ gặp báo ứng, gặp báo ứng!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây