Mấy năm này bọn họ có lẽ chỉ có thể sinh tồn xung quanh căn nhà cải tạo này, không có nhu cầu đi quá xa. Nếu khoảng cách hơi xa một chút, giày trượt băng cũng đủ thực hiện rồi. Tiền mua một chiếc xe trượt tuyết, tốt hơn là lấy mua thêm vài túi gạo. “Bình thường ra ngoài nếu không vội thì có thể mang ủng đi tuyết, vội thì mang giày trượt băng. Hôm nay đẹp trời, hay là chúng ta xuống cầu thang luyện tập chút đi. Anh cả cũng đã lâu không xuống lầu, ba mẹ, để cho anh cả đi cùng đi.” Cuối cùng cả nhà đều đi xuống.
Ngoại trừ Kiều Thanh Thanh và Thiệu Thịnh An, những người còn lại đều không ai có kinh nghiệm. Kiều Thanh Thanh dạy Kiều Tụng Chi và mẹ Thiệu, Thiệu Thịnh An phụ trách dạy ba anh và Thịnh Thịnh Phi, cả gia đình tập luyện trên bãi đất trống trong khu dân cư. Có lẽ là do con người có khát vọng chinh phục vùng đất và bay lượn, chẳng bao lâu Kiều Tụng Chi và mẹ Thiệu đã tìm thấy niềm vui khi trượt băng, chỉ cần nắm giữ chút kỹ xảo là có thể tự trượt được. Kiều Thanh Thanh đi theo quan sát bọn họ, mỗi khi thấy bọn họ sắp ngã thì đỡ họ đứng dậy.
Bên kia, ba Thiệu học rất không thuận lợi, khi Thiệu Thịnh Phi đã có thể tự do trượt qua trượt lại, ông còn phải vịn tường mới có thể di chuyển chậm rãi. “Các cậu lấy giày trượt băng ở đâu ra vậy, ngầu quá đi.” Cháu trai của ông Vương, cũng chính là chú của Vương Gia Nhạc đứng ở trên ban công hô. Thiệu Thịnh An gật đầu với ông ấy, nhưng không trả lời.
Chú họ suy nghĩ một chút, quay về phòng hỏi Vương Gia Nhạc có giày trượt băng không.
“Có thì có, nhưng chắc chắn bây giờ chúng đều ở dưới tầng băng.” Chú họ thở dài: “Nếu sớm biết có ngày hôm nay, chú sẽ lấy hết tiền tiết kiệm mua một trăm đôi giày trượt băng.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây