Mạt Thế: Sổ Tay Nuôi Dưỡng Cỏ Tinh Mãn Cấp

Chương 5:

Chương Trước Hết Chương

Dây leo vân xanh có một nhược điểm chí mạng là tất cả các sợi dây có não phụ đều nối liền về vị trí của não chủ.

Quý Tửu dứt khoát giật mạnh.

Bàn tay nhìn có vẻ mảnh khảnh ấy vậy mà lại nhổ bật một sợi dây leo mà đến ba, bốn người trưởng thành cũng không thể kéo lên khỏi mặt đất.

Cậu lần theo dây leo mà đi, rất nhanh đã tìm thấy nơi mà nó kết nối với não chủ.

Chính là hố cát trẻ em trong công viên.

Những dây leo ẩn nấp dưới lớp cát không kịp trốn thì đã bị Quý Tửu túm thẳng ra ngoài.

Cơ thể chính của dây leo vân xanh lớn hơn hẳn những nhánh phụ. Từ phần rễ của nó tỏa ra hàng loạt nhánh như xúc tu bạch tuộc, rồi từ những nhánh đó lại tiếp tục phân ra nhiều nhánh nhỏ hơn.

Đó chính là cách mà loài dây leo vân xanh này chiếm lĩnh cả công viên.

Nhưng giờ đây, khi bị Quý Tửu tóm chặt trong tay, nó lập tức mất đi vẻ hung hăng ban đầu mà ỉu xìu giả chết.

Quý Tửu chẳng hề nương tay.

Làn sương đen bốc lên từ lòng bàn tay, trực tiếp nuốt chửng cơ thể chính của dây leo.

Não chủ vừa biến mất, tất cả các bộ não phụ cũng lập tức mất đi ý thức.

Cùng thời điểm đó, trong trung tâm thương mại bên cạnh công viên—

Du Phi Trần đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng để đọc bài di chúc mà anh ta đã soạn từ hai năm trước, còn rơi nước mắt lã chã.

Người bị bắt cùng anh ta là Lê Triều, đối phương mặt mày đen sì, lạnh lùng nói:

“Lẽ nào cậu còn hy vọng sau khi tôi chết sẽ hóa thành ma rồi giúp cậu đọc di chúc à?”

Du Phi Trần cười khổ: “Cũng có lý. Có khi chúng ta đều chết ở đây thật.”

Anh ta vẫn giữ thái độ lạc quan trong khổ sở, lại còn nhẹ giọng lẩm bẩm:

“Chỉ mong khi bị ăn thịt, đám sinh vật này đừng xé tôi quá vụn.”

Nếu không phải do tài liệu sai sót khiến cả đội bị tách ra, rồi lại xui xẻo trúng phải chất độc khiến toàn thân vô lực thì họ cũng không đến mức bị dây leo vân xanh khống chế mà chẳng thể phản kháng thế này.

Lê Triều nhắm mắt, bình thản nói: “Cầu nguyện đi.”

Lời vừa dứt, đám dây leo vân xanh đang định siết chặt họ bỗng dưng run rẩy, quằn quại co rút lại.

Du Phi Trần phản ứng cực nhanh, anh ta xoay người tung một cú đá rồi lập tức thoát khỏi sự trói buộc của dây leo. Sau đó anh ta kinh ngạc thốt lên:

“Cậu theo đạo gì thế? Linh nghiệm vậy à?”

Lê Triều không thèm để ý đến câu nói vớ vẩn kia. Hắn dùng dao chiến thuật sắc bén cắt đứt những sợi dây leo đã mất đi sự sống trên người, tiện tay nhặt lên một đoạn, cẩn thận quan sát rồi cau mày:

“Não chủ của chúng vừa bị giết.”

Du Phi Trần lập tức nâng giọng: “Não chủ của loài dây leo này nổi tiếng là khó đối phó! Không lẽ... Đội trưởng tới rồi?”

Chương Trước Hết Chương

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)