Mạt Thế: Sổ Tay Nuôi Dưỡng Cỏ Tinh Mãn Cấp

Chương 4:

Chương Trước Chương Tiếp

Cả công viên này là lãnh địa của dây leo vân xanh, một loài cây biến dị có những vòng tròn màu xanh bất quy tắc trên thân.

Bộ rễ của nó gần như đã chiếm lĩnh toàn bộ lòng đất của công viên.

Loài biến dị này có đặc điểm rất giống loài bạch tuộc vân xanh dưới đáy biển. Chúng cũng có nhiều não bộ, mỗi nhánh dây leo lớn đều sẽ có một bộ não phụ, còn bộ não chính thì ẩn sâu dưới lòng đất.

Thông thường, những dây leo ấy đều có thể tự hành động bằng trí tuệ riêng của chúng.

Cuộc “hội nghị phân chia con mồi” này cuối cùng vẫn bị bá chủ công viên là dây leo vân xanh trấn áp.

Dù có thèm thuồng đến mấy, đám sinh vật biến dị khác cũng chỉ có thể co rút vào góc tối, trơ mắt nhìn những sợi dây leo nhớp nháp, ghê tởm bò đến gần con người yếu ớt kia.

Chúng phát ra luồng thông tin đầy hung tàn, như không thể chờ đợi giây phút được tận mắt thấy thân thể con người bị xé nát.

Có lẽ khi đó, chúng sẽ tranh thủ hứng được chút máu tươi hay nhặt nhạnh vài mẩu thịt vương vãi.

Bị bao vây bởi những dây leo khát máu, nhưng hơi thở của Quý Tửu vẫn không hề xáo động dù chỉ một chút.

Cậu chậm rãi cong môi, để lộ một nụ cười quyến rũ đến mức có thể khiến người ta mất kiểm soát, rồi nhẹ giọng nói:

“Vừa hay, tôi vẫn chưa ăn no.”

Dưới chân cậu, một làn sương đen lan tràn ra, mạnh mẽ phản công vây chặt đám dây leo quấn quanh mình.

Những dây leo này chỉ sở hữu bộ não phụ, trí tuệ gần như chỉ có thể dựa vào bản năng.

Ngay khoảnh khắc sương đen xuất hiện, toàn thân chúng như có từng tế bào sợ hãi đang điên cuồng gào thét, chạy ngay đi!

Cục diện đảo ngược trong nháy mắt.

Từ con mồi, Quý Tửu biến thành kẻ săn mồi.

Cậu khẽ lật cổ tay, những làn sương đen lập tức quấn lấy đám dây leo đang ra sức bỏ trốn.

Bất kỳ dây leo nào bị sương đen chạm phải, toàn bộ đều biến mất không dấu vết.

Nói chính xác hơn là chúng đã bị nuốt chửng.

Đây chính là dị năng khiến tất cả sinh vật biến dị khiếp sợ, “Thôn Phệ“.

Dù đám dây leo này chẳng có hương vị gì đặc biệt, nhưng năng lượng mà chúng chứa đựng vẫn có thể bị hấp thụ và chuyển hóa.

Cơn đói dần được thỏa mãn. Nhưng Quý Tửu không có ý định tha cho đám dây leo vân xanh này.

Cậu đảo mắt nhìn quanh công viên, khiến tất cả các sinh vật biến dị trong phạm vi tầm mắt run lẩy bẩy.

Những sinh vật không có trí khôn đều có thể cảm nhận được đứng trước chúng không phải con người, mà là một thứ gì đó còn kinh khủng hơn rất nhiều lần.

Quý Tửu híp mắt, giọng điệu lười biếng nhưng rõ ràng đã mất kiên nhẫn:

“Não chủ của các ngươi ở đâu?”

Cậu túm lấy một sợi dây leo đã bị nuốt mất nửa thân, siết chặt rồi ép hỏi.

Nhưng đám dây leo chỉ có não phụ không thể hiểu ngôn ngữ của cậu, bọn chúng hoảng sợ quẫy đạp cố gắng chạy trốn.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)