Cũng nhờ vậy mà tòa nhà này mới giữ được vẻ sạch sẽ đến tận bây giờ.
Nhưng hậu quả của việc quá mức bạo tàn là không còn con dị vật nào dám bén mảng đến gần nữa!
Quý Tửu đã hơn năm phút chưa được ăn đàng hoàng rồi!
Chuyện này rất nghiêm trọng.
Quý Tửu có một đức tính tốt, đó là tính lười.
Chính sự lười biếng ấy khiến cậu ngoan ngoãn ở lì trong nhà suốt ba năm, chờ đợi chủ nhân quay về.
Nhưng có một thứ mà cậu không thể nhịn được, đó chính là đói.
Vậy nên, cậu bắt đầu ra sức nhổ mình khỏi chậu cây.
Chậu đất này là do chủ nhân đặc biệt mang về từ nơi rất xa, nghe nói có thể giúp cây cối sinh trưởng tốt hơn. Quý Tửu đã thoải mái vùi mình trong đó suốt bao năm qua, mà đây là lần đầu tiên cậu thử bước ra ngoài.
Cậu dốc hết sức, “hự hự” nửa ngày mới nhổ lên được một chút. Có lúc cậu suýt nữa đã muốn bỏ cuộc.
Cậu ngước nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy khắp nơi toàn là những sinh vật biến dị nguy hiểm.
Nhưng trong mắt cậu, chúng lại chỉ có một danh xưng duy nhất, chính là thức ăn.
Có động lực rồi!
Quý Tửu tiếp tục “hự hự” thêm một hồi, vặn vẹo trong chậu giống như một nhánh cỏ biết nhảy múa, cuối cùng cũng thành công nhổ bật cả bộ rễ nhỏ bé ra ngoài.
Không giống những nhánh cỏ bình thường có bộ rễ chằng chịt, rễ của Quý Tửu cũng nhỏ xíu và ngắn ngủn như thân cây ba centimet của cậu vậy.
Khi chạm xuống đất, bộ rễ mềm oặt khiến cậu đi loạng choạng, mỗi bước chân đều lảo đảo như sắp ngã.
Còn chưa kịp cảm nhận hết niềm vui của việc “đi bộ”, thì một cơn gió mạnh đột ngột thổi qua, hất cậu bay thẳng từ bệ cửa sổ lên rèm cửa.
Quý Tửu vội vàng bám chặt mép rèm, cả người đung đưa theo gió, cậu nhỏ bé, yếu ớt trông chẳng khác nào một món đồ trang trí treo rèm.
Cậu cảm thấy mình nên thay đổi để thuận tiện di chuyển hơn.
Ý nghĩ này vừa lóe lên, thân ảnh nhỏ bé trên rèm cửa lập tức biến mất, thay vào đó là một hình dáng con người.
Quý Tửu tò mò giơ tay chọc chọc lên má mình, cảm nhận được một sự mềm mại nơi đầu ngón tay.
Cậu vừa mới nghĩ về hình dáng của chủ nhân trong đầu, thế là cơ thể liền biến thành một con người giống hệt chủ nhân.
Quá trình hóa hình tiêu tốn nhiều năng lượng hơn cậu tưởng. Những giọt mưa lạnh buốt rơi xuống làn da trắng mịn làm cậu khẽ run lên.
Hình dạng con người quả thực mỏng manh, yếu đuối hơn rất nhiều, ngay cả cảm giác ẩm ướt trên da cũng khiến cậu không thoải mái.
Từ ban công nhỏ có thể nhìn thấy toàn bộ phòng ngủ. Khi còn là một nhánh cỏ bé xíu, cậu đã vô số lần nhìn thấy chủ nhân thay đồ ở đó.
Bắt chước như những gì từng thấy, Quý Tửu bắt đầu mở tủ quần áo và chọn đồ mặc.
Quần áo của Tư Ân Viễn quá rộng so với cậu. Phải lục lọi một hồi lâu, cuối cùng cậu chỉ tìm được một chiếc sơ mi trắng còn nguyên tem mác. Nhưng vấn đề lớn hơn là phần bên dưới, cậu càng lựa càng thấy chẳng cái nào vừa.
Quý Tửu đành phải xắn gấu quần lên thật cao, cố gắng không để mình vấp ngã.
Đây là lần đầu tiên cậu chủ động bước ra khỏi nhà.