Trong khu vực ăn uống của xe RV.
“Nên, ngay từ đầu họ đã coi mấy con thành người di cư tị nạn? Muốn mấy con mau chóng rời khỏi đây, thật ra là vì tốt cho tụi con.” Lộ Hữu Vi thở dài, ở thế giới hỗn loạn như vậy, nếu ở thời bình chắc chắn không xảy ra tình huống như vậy.
Nhưng bây giờ, cả đường đến đây, mười thành phố thì có đến bảy thành phố bị bỏ hoang, nơi này lại trời cao đường xa, dù là người bên kia biết được tình huống nơi này thì cũng căn bản không thể điều quân đội và vũ khí đến để chi viện và cứu giúp được.
Huống hồ, vào lúc mấy thành phố ở gần đây hỗn loạn nhất, thì tình hình ở các thành phố hai bờ nam bắc sông Phong cũng càng tệ hơn, mỗi phút mỗi giây đều có rất nhiều người chết đi.
“Mấy con có để ý không, đối phương có nói: người mang thiên mệnh, chúa giáng trần nên thây ma cắn cũng không chết?” Dương Vận vẫn mãi không lên tiếng ở bên cạnh chậm rãi nói, “Thật ra lúc ở Thương Thành, hoạt động của tổ chức “Chúa Giáng Trần” cũng bắt đầu từ ngục giam, dì vẫn luôn tưởng rằng Thương Thành là nơi tổ chức này xuất hiện đầu tiên.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây