Lời Cố Hàn Tinh vừa nói đã bị đứa nhỏ đang ôm đùi cô ấy đánh gãy, còn là đứa nhỏ nhất, “Hương Hương không đi theo những người khác, Hương Hương chỉ đi theo chị Cố, Hương Hương không sợ quái vật…”
Cố Hàn Tinh:…
Ồ, đứa con nít dễ thương…
“Chúng tôi không sợ, từ Hồ Thành đến đây có khó khăn nào chúng tôi chưa trải qua đâu, hơn nữa thời thế như bây giờ, chưa chắc vùng an toàn đã là an toàn tuyệt đối, nếu chẳng may xảy ra sự cố, đi với họ thì chúng tôi cũng không chắc sẽ sống được… Chúng tôi chỉ sợ mình sẽ trở thành phiền phức của mọi người, tăng thêm gánh nặng cho mọi người…”
“Cái này cô không cần lo, tôi vẫn có năng lực bảo vệ mấy người.” Cố Hàn Tinh gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết, nếu đã quyết định xong thì những chuyện còn lại không cần lo nữa, chỉ cần ở trong xe rơ moóc như lúc trước là được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây