Thậm chí ngay cả việc cô ấy là con gái, đối phương cũng cân nhắc đến, bên trong còn có một gói băng vệ sinh cùng một túi quần lót dùng một lần.
“Quần áo không nhiều, mỗi người một bộ, kích cỡ quần áo của ba đứa nhỏ không chính xác lắm, mặc tạm đi.” Trước kia quả thật cô không đưa quần áo vào danh sách đồ dự trữ, bởi vì quần áo của cả nhà cô và quần áo trong biệt thự nhà họ Dương lúc ấy đều được cô thu hết vào không gian, quần áo chống rét cô cũng có dự trữ, những quần áo bốn mùa khác không phải nhu yếu phẩm, không kịp dự trữ.
Mấy bộ quần áo trẻ con này là đồ vào đêm gió lốc ở huyện Bạch Vân, cô vội vàng thu tất cả vật phẩm vào không gian cùng một lúc, bao bì và nhãn hiệu bên ngoài vẫn còn, đoán chừng là Dương Vận mua về đợt tết, vốn định làm quà.
Kỷ Ninh Tâm nhìn mặt đối phương, lại nói: “Thùng nước trong xe RV đã đầy, các cô có thể tắm rửa sơ qua, lau người cũng được, thay quần áo sạch, nước uống hằng ngày tôi sẽ đưa riêng cho cô.”
“Tại sao?” Trần Linh đỏ hốc mắt.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây