“Ngươi đến báo danh vào lớp dị năng học viện cao đẳng sao? Bây giờ ngươi xác định đã thức tỉnh dị năng sao? Là hệ gì?” Tần Phong búng tay một cái, trên ngón tay lập tức xuất hiện một ngọn lửa nhỏ.
“Dị năng hệ hỏa!”
“Lợi hại!” Học trưởng kia thấy động tác tùy ý của Tần Phong không nhịn được khen ngợi, “Ngươi vừa thức tỉnh lại đã có được phù văn lửa, hơn nữa còn có thể tùy ý thả ra, thiên phú của ngươi chắc chắn rất mạnh!”
Tần Phong nhìn vị học trưởng kia không giống đang nói dối, cũng không còn gì để nói.
Phải biết rằng, dù hắn muốn che giấu dị năng hệ hắc ám cũng, không có nghĩa sau khi trở thành Dị năng giả hỏa diễm sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều người, không ngờ một động tác tùy ý như vậy lại là biểu hiện của sự lợi hại?
Tần Phong lập tức triệt tiêu ngọn lửa trên tay nhưng người xung quanh đã thấy.
“Dị năng giả!”
“Thật sự là vận khí nghịch thiên, lại đã thức tỉnh dị năng!”
“Trông thật ngầu!”
Những người báo danh hệ cổ võ và hệ thương giới đều nhìn Tần Phong, tính cả Lý Dao Dao đang xử lý thủ tục cũng đang nhìn, Lý Dao Dao nhìn một cái vô cùng vui mừng.
“Tần Phong!”
Lý Dao Dao kín đáo đưa đơn báo danh trong tay cho những người khác, nàng đến nơi này là vì chờ Tần Phong không ngờ Tần Phong lại đến muộn như vậy, hơn nữa lại báo danh hệ dị năng, nàng còn đang bận rộn ở chỗ ghi danh hệ cổ võ đây.
Nghĩ đến đây, sự bất ngờ cũng biến thành một phần oán trách.
Tần Phong cũng nhìn thấy Lý Dao Dao, là người quen cũ cũng nên chào hỏi một câu.
“Xin chào!”
Tần Phong nói xong liền nhanh chóng điền đơn báo danh.
Lý Dao Dao nở nụ cười ngọt ngào, “Để ta dẫn ngươi đến chỗ kiểm tra, Tần Phong!”
“Không cần, ta muốn đi cùng bạn!”
Khóe miệng học sinh ở chỗ tiếp đón dị năng khẽ giật giật, trong lòng không nhịn được khâm phục, đối mặt với một đại mỹ nữ như thế, Tần Phong lại còn từ chối.
“Vậy cùng chờ đi!” Lý Dao Dao cắn môi đi theo bên cạnh Tần Phong.
Trong chốc lát, rất nhiều ánh mắt nhìn về phía Tần Phong đều mang vẻ thù hận.
Tần Phong nhíu mày, hắn không thích nổi bật càng không thích bị chú ý như thế, nghĩ xem mình có nên quay về trên xe chờ Chu Hạo hay không.
Nhưng Lý Dao Dao sao có thể bỏ qua cho hắn.
“Tần Phong, đây là thú cưng của ngươi sao? Thật đáng yêu!” Lý Dao Dao đưa tay muốn vuốt ve Tiểu Bạch.
Tần Phong trực tiếp lùi lại một bước dài, Tiểu Bạch đã duỗi ra móng vuốt và răng cáo.
Tiểu Bạch không ở trong balo chắc chắn sẽ gây ra sự chú ý, hôm nay đã có hai người khiêu khích nó.
“Không được chạm vào nó!” Tần Phong lạnh lùng cảnh cáo.
Tiểu Bạch cũng không phải thú cưng gì đó, đây là một thú tướng.
Lý Dao Dao xấu hổ thu tay lại, trong lòng cũng uất ức không ngờ Tần Phong không cho nàng chạm vào thú cưng.
Ngay lúc này, một người đột nhiên vỗ bàn đứng bật dậy.
“Sờ thú cưng của ngươi thì thế nào? Dao Dao muốn thú cưng của ngươi cũng là nể mặt ngươi, đừng không biết điều!”
Người này cũng mặc đồng phục, vốn đứng cùng Lý Dao Dao ở khu tiếp đón hệ cổ võ, còn tưởng đứng tiếp đón với Lý Dao Dao vô cùng thoải mái, cảm giác nam nữ phối hợp làm việc không hề mệt mỏi, lại có một tên tiểu bạch kiểm dụ Lý Dao Dao đi mất.
Điều này sao mà được.
“Lưu Thụy, đừng nói như vậy!” Lý Dao Dao hốt hoảng giải thích, ánh mắt nhìn về phía Tần Phong cũng không nhịn được trở nên căng thẳng.
“Vừa nãy là ta không đúng, Tần Phong, ngươi đừng nóng giận!”
Tần Phong cau mày.
Lưu Thụy lại bước nhanh tới.
“Không phải là một con chó sao? Dao Dao muốn, để ta bắt cho ngươi!”
Lưu Thụy nhe răng cười, vươn tay ra muốn cướp lấy Tiểu Bạch.
Thật ra Lưu Thụy cướp đoạt Tiểu Bạch là giả, hắn ta nghĩ sau đó trực tiếp đập Tiểu Bạch, tiếp theo một chưởng đánh vào cánh tay Tần Phong, phế một cánh tay của đối phương trước lại nói.
Dị năng giả cái gì, lúc còn chưa học tập dị năng một cách hệ thống đều là phế vật, căn bản không phải đối thủ của Cổ võ giả.
Cho nên Lưu Thụy không hề sợ hãi, càng muốn chèn ép Tần Phong trước mặt Lý Dao Dao, để Lý Dao Dao thấy sự uy phong của mình.
Lần này khuôn mặt Tần Phong đen xì.
“Cắn hắn!” Tần Phong trực tiếp hạ lệnh trong đầu, vì có khế ước nên Tiểu Bạch có thể trực tiếp cảm nhận được.
Hắn cũng không ngăn cản, cần gì ngăn cản?
Để bọn họ biết sự lợi hại của Tiểu Bạch là tốt nhất, nhiều nhất là không để lộ dị năng không gian của Tiểu Bạch, cái khác lại không quan trọng.
Tiểu Bạch là thú tướng, một số năng lực giả cao cấp cũng có thể cảm ứng ra được.
Tiểu Bạch nghe được phân phó nhưng không nói chuyện, một người như vậy nó còn cảm thấy ăn không ngon!
“Bạch!”
Tiểu Bạch đưa tay, móng vuốt đã hóa thành một ảo ảnh màu trắng đánh ra ngoài.
“A!!!”
Lưu Thụy kêu thảm một tiếng lùi lại, nhìn cánh tay của hắn ta lại đã da tróc thịt bong, sâu đủ thấy xương.
Những người khác đều nhảy dựng lên.
Phải biết rằng, thể chất nhân loại sau khi cường hóa rất cường đại, nếu là chó cảnh đừng nói Tiểu Bạch lớn bằng bàn tay, dù là chó lớn hung ác không biến dị cũng không cách nào phá vỡ phòng ngự của nhân loại.
Lúc này lại thấy một sủng vật khiến học trưởng học viện cao đẳng da tróc thịt bong, bọn họ đều cảm thấy không dám tin.
“Đây không phải thú cưng!” Lưu Thụy giận dữ nói to.