“Con người dĩ nhiên sẽ chết, nhưng không ai có quyền yêu cầu người khác phải chết vì mình.” Giọng Cảnh Tu Bạch dịu lại, thậm chí gần như mang chút cầu xin: “Hứa với tôi, đừng cứng đầu, được không?”
Trì Tâm thẫn thờ nghĩ, từ khi nào mà cô trở thành người mà người khác phải năn nỉ đừng tự tìm chết?
“Được.” Cô mơ hồ đáp.
Cảnh Tu Bạch trông như trút được gánh nặng.
Chuyện nhỏ này qua nhanh. Đêm đó, đúng như lời cô, Trì Tâm bước lên tường thành trong gió lạnh, cùng những chiến sĩ canh gác nhìn về phía đêm tối xa xăm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây