Giáo sư Cảnh gật đầu cười, ánh mắt lướt qua nét lo âu vẫn còn trên khuôn mặt Trì Tâm. Ông vươn tay đẩy nhẹ một cành cây trước mặt mình: “Tiểu Bạch đã kể cho tôi nghe chuyện của cháu rồi.”
“Hả?” Trì Tâm thoáng không nhận ra “Tiểu Bạch” là ai, nhưng khi hiểu ra, khóe môi cô nở một nụ cười nhạt, làm dịu bớt phần nào vẻ nghiêm trọng: “Anh ấy lại nói gì về cháu vậy?”
“Thằng bé bảo cháu có tấm lòng rộng lớn, nghĩa hiệp mà vẫn dịu dàng.” Giáo sư Cảnh nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ trìu mến: “Tôi chưa từng nghe thằng bé nói nhiều lời tốt đẹp như thế về bất kỳ ai.”
Nghĩ đến gương mặt lạnh lùng như đá của Cảnh Tu Bạch, Trì Tâm không nhịn được bật cười.
“Cười đi, cười lên càng đẹp.” Giáo sư Cảnh cười khà khà: “Có lẽ chính nụ cười ấy đã ảnh hưởng đến Tiểu Bạch, khiến thằng bé dần bớt xa cách với tôi – người làm bố này.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây