Khi mặt đất ngừng rung lắc, anh ta thận trọng đặt tay lên vai Trì Tâm, thử gọi: “Trì Tâm?”
Cô ngẩng đầu, lắc mạnh để lấy lại sự tỉnh táo: “Lần này hơi chơi lớn quá.” Cô nghĩ, cảm thấy may mắn khi mình không bị điếc tạm thời.
Đứng dậy, cô đưa tay kéo Úc Thời Chiêu: “Anh không sao chứ?”
Úc Thời Chiêu không trả lời ngay, ánh mắt nhìn cô đầy phức tạp.
Cô đập nhẹ vào trán mình, liếc nhìn xuống dưới: “Tường thành không sao, tôi đã tính toán kỹ rồi. Anh yên tâm.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây